Sáng ngủ dậy, kiểm tra tin nhắn thấy bạn học cấp 3 cũ nhắn tin: “lớp trưởng ơi, bố Lâm mất, lớp mình có đi viếng không thế”.
Nghe thì hơi tệ nhưng mình đã khựng lại vài phút để định thần Lâm là ai rồi khó nhọc kiểm tra trí nhớ không phải Lâm đã đi định cư ở nước ngoài rồi à? Chưa kể xem lại ngày tháng thì lần cuối cùng mình và người bạn báo tin nói chuyện là từ năm…2013. Tin nhắn bất ngờ ấy như một tiếng gọi thình lình gợi nên những suy nghĩ vốn không hiện hữu trong những quan tâm thường ngày bấy lâu:
1. Nghĩa tử là nghĩa tận, mình thực lòng rất chia buồn với Lâm nhưng lại loay hoay không biết giải thích cho bạn kia vì sao mình sẽ không làm gì cả. Đã từ lâu mình không đi họp lớp (do bạn bí thư tổ chức), chứ đừng nói là đứng lên kêu gọi, tổ chức bất cứ sự kiện nào. Nếu có ai hỏi mà không thân thì mình sẽ trả lời qua loa đại khái rằng ừ thì do khoảng cách địa lý, mình sống ở Sài Gòn, còn các bạn thì đa số ở Hà Nội và Nam Định. Nhưng lý do chính vẫn là mình ở thời điểm bây giờ không hứng thú với những hội họp kỉ niệm vô bổ mà mọi người chuốc nhau uống cho say, càng không có hứng thú kết nối lại với những người rất rất khác hệ giá trị sống của bản thân. Ai thì cũng rất khác trong hành trình tập làm người lớn. Mình vẫn giữ liên lạc với vài ba người bạn và thậm chí là chủ động cập nhập những sự kiện quan trọng trong cuộc sống của họ. Nhưng kể cả thế, mình cũng cảm thấy có những khoảng cách rất lớn về cuộc sống và mối quan tâm hàng ngày. Vì năng lượng có hạn nên mình chỉ có thể tập trung vào những gì quan trọng nhất và những người mà dù có khác nhau nhưng mình vẫn mong được theo dõi họ.
Nhưng nhìn mẹ mình, bác mình vẫn háo hức, vui vẻ hàng năm đi họp lớp. Sau khi loay hoay diễn đạt bản thân để biện minh cho việc không-làm-gì thì mình vẫn nhắn bạn rằng biết đâu vài chục năm nữa, không gì dư giả bằng thời gian thì sẽ hội ngộ với một tâm thế rất khác?
2. Không nhớ lần cuối cùng có ai gọi mình là lớp trưởng là khi nào. Những người bạn mình nhắc bên trên thì không bao giờ gọi mình như thế bởi mình thì không giống hình tượng lớp trưởng thường được mong đợi cho lắm. Mình cũng không hiểu sao người bạn ấy lại chọn báo tin cho một người ở xa và không bao giờ lên tiếng trong cả gần chục năm từ khi tốt nghiệp đến giờ? Hay có lẽ dù ai thì cũng rất khác nhưng ấn tượng về một người thì luôn hiện diện. Có vẻ cũng hợp lý vì dù không phải một lớp trưởng lý tưởng nhưng hồi đó mình đã rất rất cố gắng cho những công việc tập thể chung. Những việc mà mãi sau này mới biết là những việc vốn quá sức với kiểu tính cách của bản thân.
3. Cũng từ rất lâu, mình luôn xem nhẹ những ngày có tính chất kỉ niệm và riêng tư: sinh nhật, đám cưới, lễ tốt nghiệp, ngày phụ nữ Việt Nam…Những ngày mà trong phim The eternal sunshine of the spotless mind, nam chính có nói rằng chỉ các công ty bán thiệp thích thú (hay sửa lại cho hợp thời bây giờ là các công ty thương mại điện tử như Shopee, Lazada, Tiki…kích thích chủ nghĩa tiêu dùng). Mình hiếm khi để lại những lời chúc mừng, động viên, an ủi trên mạng vì mình cảm thấy nó “công nghiệp” quá. Nếu không tìm được từ ngữ nào đủ chân thành để diễn đạt thì mình sẽ im lặng và dõi theo. Rồi mọi thứ cũng trôi tuột đi và cuộc sống vẫn tiếp diễn. Mình không muốn đóng khung kỷ niệm, quá khứ bằng những cột mốc mà sẽ cố gắng sống ở thì hiện tại tiếp diễn vì cuộc sống với mình như một dòng chảy, như một nắm cát mà càng cố gắng níu giữ, càng trôi đi. Ironic ở chỗ là viết những dòng này khi 2 ngày nữa mình tròn 2x tuổi. Nghe có vẻ giống như một tuyên ngôn gì đó nhưng thực ra chỉ là một mong muốn mạnh mẽ là sẽ cố gắng viết nhiều hơn.
Viết để xem câu chữ sẽ cuốn mình xa đến đâu?