[2019 viết tiếp. Không hiểu sao bài viết này dừng lại mãi ở năm 2018, đọc lại cũng không đến nỗi nào nên viết nốt đoạn kết chắp vá để thư mục Draft bớt đi một bản nháp vậy]
Một mùa Oscar ồn ào nữa đã trôi qua, mình luôn không bao giờ sa đà vào các cuộc tranh cãi mà chỉ tìm kiếm những tác phẩm mình có thể cảm được mà nhờ Oscar và sức nóng cộng hưởng của nó mình có thể biết đến và tiếp cận được.
Năm nay mình đã xem được 5/7 đề cử cho Best Picture và 2 phim nhỏ tranh giải phụ là The big sick và The Florida project. Mình đã tìm được bộ phim đồng điệu, nhất định là Lady Bird. Chiều nay thì thậm chí đi xem lại lần 2 ngoài rạp và lần này mình đặc biệt xem một mình để được trọn vẹn ích kỷ cảm nhận bộ phim mà không bị phân tâm. Xuất chiếu hôm nay cả rạp cũng chưa tới 10 người.
Bộ phim lấy bối cảnh là năm 2002 – 1 năm sau vụ khủng bố 11/9 ở một thành phố Sacramento xa lạ nhỏ bé ở nước Mỹ xoay quanh cuộc sống của một cô gái 17 tuổi thuộc một gia đình trung lưu tiêu biểu. Trong sự bất ngờ, mình đã tìm thấy rất nhiều những đồng cảm và sự liên quan thú vị với cô bạn này khi nghĩ về giai đoạn lúc mình bằng tuổi bạn ấy.
Hoặc cũng có thể mình đã luôn yêu những bộ phim được thể hiện bằng ngôn ngữ điện ảnh giản dị, không lên gân, kịch tính và chọn kể những câu chuyện, những lát cắt rất đời thường. Nên dù là như Boyhood, Moon light hay The florida project dù kể về những vấn đề rất khác biệt với văn hóa Việt Nam nhưng cũng dễ dàng để mình cảm và yêu thích những bộ phim này. Nhưng Lady Bird còn đặc biệt hơn với mình vì mình nhìn thấy chính mình ở tuổi 17, 18 cũng nổi loạn, cũng vừa đồng thời bốc đồng vừa có một mối quan hệ “khắc khẩu” với những người thân yêu nhất.
Mình đã luôn ghen tị với rất nhiều người khi họ có thể giao tiếp dễ dàng và ngọt lịm với bố mẹ của mình. Mình luôn hay nói là mình với mẹ không hợp tính nhau, ở gần lâu ngày là kiểu gì cũng khắc khẩu. Mình cũng thậm chí đã có lần hét toáng lên tại sao mẹ không dịu dàng với mình hơn cũng như cách mà Lady Bird ném đồ, hét vào mặt mẹ cô là tại sao bà không thích cô đến như vậy, cô biết bà yêu cô nhưng tại sao bà lại luôn gắt gỏng, khắt khe và cô chỉ ước bà thích cô hơn mà thôi.
Lady Bird hay đứa trẻ năm 17 tuổi là mình làm sao hiểu được nỗi lòng của những người mẹ, vốn đã chưa bao giờ được đặt vào một hoàn cảnh dễ dàng hơn để có thể còn sức lực học cách nói chuyện với con cái hay mở rộng hơn nhận ra tầm quan trọng của việc giáo dục tại gia. Họ là những bà mẹ sẽ chấp nhận làm “double days and night shifts” quần quật cả ngày để chia sẻ gánh nặng kinh tế. Họ là những bà mẹ chấp nhận sống quá nửa đời người ở những căn nhà tuềnh toàng, hi sinh những phù phiếm cá nhân vì những đứa con có lớn mà chưa có khôn. Sự mệt mỏi kéo dài khiến họ chỉ còn lại sự gắt gỏng, mệt mỏi và hiếm khi có thể đủ thư giãn để kiên nhẫn với những bất ổn của cái tuổi dở dở ương ương.
Những người mẹ đâu biết rằng con gái của họ sẽ có những mặc cảm “ngớ ngẩn” về chính ngôi nhà tuềnh toàng của họ. Lady Bird trong phim miêu tả ngôi nhà của mình nằm ở phía tăm tối bên kia đường tàu “wrong side of the railroad” hay thậm chí nói dối nhà mình là một biệt thự xa lạ nào đó. Họ cũng đâu biết rằng các cô gái của họ ích kỷ và nông cạn đến mức lại hướng năng lượng và sự quan tâm của họ cho những kiểu tình yêu học trò và phần tệ nhất thì luôn là chỉ vì những phút yếu lòng lại lỡ va phải những ngốc xít nông cạn mà sau này nghĩ lại chỉ thấy ngớ ngẩn buồn cười 😛
Mình không bao giờ nghĩ là những phức tạp và vấn đề của mình lại có thể có một bộ phim gọi tên và miêu tả chân thực đến thế. Nước mắt ở cả 2 lần xem đều rơi ở những lúc không đoán trước được và lần này thì mình còn nhận ra là. Có thể những năm tháng được sổ lồng, được tự mình khám phá cuộc đời là những năm tháng ảnh hưởng và quyết đinh mình là ai hôm nay. Nhưng mình biết nền tảng để mình được tung cánh, nền tảng níu giữ mình ở những lúc cần thử thách nhất là gia đình. Mình không biết ở những năm 17 tuổi, mình đã là phiên bản tốt nhất của chính mình hay chưa nhưng mình biết chắc chắn bố mẹ mình đã làm tất cả có thể trong khả năng của họ để mình có thể thoải mái bước ra khỏi vòng tay của họ. Họ không có sự lựa chọn, và mình biết mình lúc ấy cũng không thể nào trở nên phiên bản mà họ mong muốn. Chỉ có thể bằng trải nghiệm được đổi lấy bằng năm tháng mình mới nhận ra mà thôi.
Có một chi tiết Lady Bird luôn khao khát được thoát khỏi Scramento càng nhanh càng tốt, sau này đi học đại học rồi, chán ngán cảnh chẳng ai biết quê hương của cô ở đâu, khi ai đó hỏi cô đến từ đâu, cô nàng cũng “nhận vơ” mình đến từ một thành phố lớn hàng xóm. Một kiểu mặc cảm về sự tự ti văn hóa của nơi mình thuộc về. Hay như khi nhiều người nghe giọng đoán mình đến từ Hà Nội à, nhiều lần mình cũng chẳng buồn sửa lại cho đúng rằng không mình đến từ một thành phố nhỏ xinh (mà thực ra cũng rất giàu truyền thống) nằm ngay kế bên Hà Nội thôi. Sau này mình mới nhận ra là người hỏi cũng không nhiều người thực sự lưu tâm câu trả lời vì rất nhanh thôi một địa danh xa lạ nào đó sẽ cuốn trôi đi theo dòng thác lũ thông tin mà chúng ta tiếp nhận mỗi ngày. Họ chỉ muốn một gợi ý thật nhanh để chẳng tốn nhiều công sức và “đánh giá” thật nhanh đối phương. Có rất nhiều những chi tiết trong phim như thế mà không cần ở Mỹ, mình vẫn cảm thấy rất gần gũi với bộ phim này.
—
2019
Lady Bird sẽ là kiểu phim “come out of the age” mà mình tin sẽ rất nhiều cô gái đang hoặc đã đi qua lứa tuổi bướng bỉnh sẽ nhìn thấy bản thân mình trong đó. Mình nhớ có đọc ở bài phỏng vấn nào đó rằng bộ phim này cũng có rất nhiều kỉ niệm riêng tư mà cô đạo diễn gửi gắm. Một câu chuyện cá nhân nhưng ai cũng có thể nhìn thấy mình trong đó. À mình thích Lady Bird đến vậy là vì xem xong phim, mình đã dịu dàng và cảm thông hơn cho bản thân mình năm 17 tuổi rất nhiều. Mình đã không quá khắt khe với những nổi loạn và sai lầm quá khứ. Mình dịu dàng hơn với chính mình và với những cô cậu học sinh bây giờ (những người mà vì tính chất công việc mình cũng đang tiếp xúc hàng ngày). Ở tuổi này “người ta” chẳng có gì, không có tự do, không có tiền, không có kinh nghiệm sống thành ra cũng không sợ cái gì, người ta “ầng ậc” sống và có đặc quyền được sai! Làm người lớn như bây giờ có nhiều thứ nhưng cũng sợ nhiều thứ quá, mà sợ nhiều nhất chắc là sợ sai. Đến cả bài viết này cũng suýt nữa mãi là bản nháp cơ mà.
Lady Bird là tác phẩm đầu tay của nữ đạo diễn Greta Gerwick, và ngay lập tức được đề cử cho hạng mục Best Picture của mùa Oscar năm ấy. Cuối tháng này, “A Little Women” – tác phẩm điện ảnh thứ hai của nữ đạo diễn này cùng với em nữ chính đóng Lady Bird và cũng em trai Timothy Chalamet sẽ ra rạp. Mình đã không thể háo hức hơn.
Giai đoạn cuối năm, các phim hay đều đã, đang và sắp công chiếu để kịp cho các liên hoan phim đầu năm sau. Năm nay chưa gì mình đã xem được Dear Ex, The Boy Who Harnessrd The Wind, Ad Astra, The King, Knives Out, Marriage Story. Sẽ xem nốt Irish Man và tất nhiên là A little Women nữa. Hi vọng sẽ đủ gom đủ động lực để viết được gì đó cho mùa Oscar năm nay như mình đã từng viết được cho Spotlight, Moonlight và bây giờ là Lady bird. Những bộ phim trong hành trình hiểu hơn về chính bản thân và thế giới này